Monocycle diễn lại ở RFC sau 2 năm. Cuộc lắng nghe giúp mình nhận ra sự thay đổi trong đam mê, thái độ và cảm xúc của từng thành viên trong nhóm. Với mình, nghệ sĩ là người không thể che giấu bản thân trên sân khấu. Họ buộc phải để lộ ra, dù muốn hay không. Sự mở rộng bên trong họ phản ánh trong từng nốt nhạc, muốn giả vờ là một ai đó khác là bất khả.
Thường mỗi lần lái xe về nhà sau một cuộc chơi, việc nhìn thấy cảnh những người lao động bình thường khiến mình bị lấn cấn. Dù mình còn nhiều cảm xúc với band nhạc, nhưng đây không thuộc về lối sống mình chọn nữa, không có những cảm xúc cần gào thét ra bên ngoài như trước kia. Ví như giờ nghe cùng bài nhạc ấy, mình chỉ lắng nghe âm nhạc, cách team tương tác với nhau trên sân khấu, cảm xúc của họ, thế giới bên trong của họ,... không còn liên hệ / liên tưởng nào đến cảm xúc / ký ức cá nhân. Cũng không còn nhu cầu tìm say, tìm cồn, tiêu thụ...
Mình chợt hiểu ra khó khăn đến nhường nào để duy trì một band nhạc rock. Dù họ chơi với nhau hay đến mấy, đẹp đến mấy, huyền thoại đến mấy,... Người nghệ sĩ khi chọn chơi một dòng nhạc như vậy, phải để vào đó rất nhiều năng lượng tương-tự nhau trong mỗi show diễn. Năng lượng đó thường là trào lộng, phản kháng, phấn khích, cuồng nộ,... Qua một thời gian sống, bản thân người nghệ sĩ thay đổi, nếu âm nhạc không thay đổi theo thì band sẽ tan rã. Nếu mọi người trong nhóm không có cùng mức độ thay đổi bên trong, khoảng nới rộng ra đó cũng khiến họ tan rã. Dù tan rã đó chưa trồi lên bề mặt, thì cũng có thể nghe thấy nó trong cách mà các nhạc cụ được cất lên, trong cách band hoà nhịp vs nhau không lời."SG, một ngày mưa."
Mình từng bám víu vào khối lượng cảm xúc dành cho "band nhạc tuổi trẻ", dù điều đó không còn phù hợp với lựa chọn đời sống của mình. Liệu mình còn đi nghe họ biểu diễn không? Thực ra, nghe hay không nghe không phải vấn đề, vấn đề là mình nhận biết được gì về tiến trình phản ứng bên trong của chính mình?Band nhạc là ký hiệu, là lời nhắc nhở. Mở rộng họ ra, là khối lượng cảm xúc của bản thân dành cho những-điều-khác mà mình còn vướng mắc tình cảm, dẫu dư biết chúng không thuộc về dòng chảy của mình nữa mà vẫn bám lấy như bám vào một tảng đá ven bờ.Tuy vậy, điều đó không xấu cũng không vô nghĩa. Bởi chính những tảng đá ấy, chúng là tấm biển chỉ đường vô giá để mình nhìn được vào những tham vọng, động cơ, khát khao & niềm tin ẩn giấu bên trong. Nhìn thấy tiến trình đó là đủ, một dấu chấm câu. Đằng sau nó không có thêm gì nữa, không có dù là "một mong muốn / một kế hoạch" nhằm biến đổi / thay đổi bản thân. Nghe qua thì thật phi logic, vớ vẩn; thế mà lại không như vậy.
From: Trang Duyên tarot reader & mentor
Nhà Youra cảm ơn bạn đã ghé qua! Chúc bạn nhiều niềm vui và bình an!
Comments